Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

Bài thơ gửi những kẻ theo đuôi CS

Quang Dương (Danlambao)

Ngày xưa chúng chê miền Nam là phồn vinh giả tạo
Bây giờ chúng chiếm cả nước rồi thì phồn tạo với giả vinh
Nhìn tới nhìn lui ừ thì cũng có những cung đình
Nhưng toàn của bọn bạo quyền vua quan bán nước


Ngày trước chúng khoe miền Bắc là tự do, độc lập
Chúng chiếm miền Nam rồi thì thêm thống nhất, ấm no
Nhưng nhìn kỹ lại thì mất cả độc lập, thống nhất với tự do
Còn ấm no thì chỉ dành riêng cho đảng Cộng

Riêng người dân thì vật vờ lều tranh vách trống
Cũng chẳng còn lều còn vách mà chui
Lếch thếch lôi thôi đi đứng nằm ngồi
Vất vưởng vật vờ như những bóng ma trong địa ngục

Hậu quả của những tháng năm dài chìm trong khổ nhục
Bị đảng độc tài bóc lột đến tận xương
Cướp đất cướp nhà thuế chợ thuế đường
Trai lao xứ gái tha phương cầu thực

Bọn Cộng này biến sinh từ bọ sâu nhung nhúc
Không, bọn chúng còn thua cả bọ sâu
Sâu bọ có phá người nhưng cam kiếp bọ sâu
Còn cái giống ngợm này lúc nào cũng vênh vênh váo váo

Từ thuở khai sinh vốn đã là tổ sư nói láo
Ai nghe chúng thì bán thóc giống mà ăn
Vậy mà vẫn có người tin chúng khăng khăng
Dâng cho quỷ hết cả gia tài và mạng sống

Nghe mà tức mà muốn ngồi chửi đổng
Sao có kẻ ngu gì ngu lại quá ngu
Tai mắt còn kia mà như đã đui mù
Óc con người mà không bằng con vật

Chẳng nhìn ra cái sờ sờ sự thật
Đảng Cộng là đảng cướp với đảng gian
Chúng đến đâu là đổ nát với hoang tàn
Là khủng bố dã man là kinh hoàng chết chóc

Dính vào chúng như dính chàm nọc độc
Đi với chúng rồi thì bán sất cả linh hồn
Tiếng xấu để đời tiếng rủa còn luôn
Ô uế mãi không bao giờ gột sạch

Hãy sớm nhận ra đâu mới là sinh mạch
Đâu là hố đen cửa tử với đường tà
Cái bả kim tiền cùng cái bẫy vinh hoa
Là đường cát bọc bên ngoài nọc rắn

Hãy nhìn xuống những con người cùng đinh chân chất
Tám mươi bảy triệu dân đang lây lất lầm than
Bởi vì đâu mà cuộc sống quá cơ hàn?
Bởi vì đâu mà oan khiên dậy đất?

Tiếng oán than đã đến hồi bi thương nghẹn uất
Lòng sục sôi sắp đến lúc tràn bờ
Ngọn lửa căm hờn đang chờ dịp phực to
Thiêu đốt sạch bọn cáo Hồ Cộng quỷ

Và quét luôn những đám người ích kỷ
Bám theo đuôi quân Cộng đóm ăn tàn
Một trận thư hùng thừa sức dẹp quang
Những cặn bã quăng vào thùng đựng rác!

Nếu biết điều hãy tránh xa đường ác
Nên biết khôn mà quy chánh cải tà
Còn đợi đến ngày Cộng Sản đã tiêu ma
Thì đừng trách sao không hề nói trước.


4/2016

Quang Dương
danlambaovn.blogspot.com

Rủ nhau làm người tử tế... theo định hướng xã hội chủ nghĩa

Hạ Trắng (Danlambao) - ...Nguyễn Tấn Dũng và tất cả những tên chóp bu cộng sản chưa bao giờ muốn trở thành người tử tế. Và cũng không bao giờ có thể trở thành người tử tế. Chính bọn chúng là những tên tội đồ dân tộc, đưa đất nước đến nguy cơ bị diệt vong. Nhất định những tên cộng sản không thể tử tế theo nghĩa “con người” được...

*

Tại phiên họp Chính phủ ngày 26-3-2016, ông Thủ tướng cộng sản Nguyễn Tấn Dũng đã nhắn nhủ chính mình và các đồng chí nghỉ chính sách với mình hãy ráng “sống tử tế”, và “làm người tử tế”. Ông Dũng cũng nhấn mạnh điều quan trọng là phải trở thành “một công dân tốt, đảng viên tốt”.

Lời tâm tình của đồng chí Ếch trong phiên chợ chiều vừa dứt, báo chỉ “lề đảng” nhảy sấn sổ vào khen ngợi và ca tụng về nhân cách đạo đức lẫn trí tuệ cao vời của ông thủ tướng (cướp). Còn dân chúng thì ớ người, giật mình thảng thốt ngộ ra rằng: ồ thì ra từ trước tới nay, thủ tướng và toàn bộ cái cơ quan hành pháp mà mình vẫn oằn lưng nuôi nó, hóa ra là một bọn không tử tế. Bây giờ “nó” mới thừa nhận, bây giờ nó mới học làm người tử tế khi đã không còn chân trong các cuộc kinh doanh quyền lực. 

Nhưng ông thủ X chỉ tử tế miệng thôi. Ông vẫn cứ kiên định trở thành Người đảng viên cộng sản tốt. Mà đã là đảng viên tốt thì không thể làm người tử tế được. Người tử tế không thể là người cộng sản.

Tử tế nghĩa là lấy tấm lòng để đối đãi tấm lòng. 

Chân thành và rộng lượng, ấy là sự tử tế. 

Biết đồng cảm, chia sẻ, ấy là sự tử tế. 

Biết quý trọng tha nhân, sống có trách nhiệm với cộng đồng, xã hội, ấy là con người tử tế. 

Hiểu một cách ngắn gọn, điều tử tế là điều tốt đẹp, người tử tế là người đàng hoàng, có nhân cách. 

Người cộng sản là sản phẩm lỗi của nhân loại. Họ không có những đức tính bình thường của con người. 

Những kết luận trên hoàn toàn khách quan, công bằng và thực tế, không mang tính khiên cưỡng. Chỉ cần vào Google gõ “tội ác cộng sản”, sẽ cho ra những kết quả khiến bất cứ ai cũng có thể choáng váng.

Theo Wikipedia thì “Những vụ giết người có chủ đích mà không phải do chiến tranh dưới chế độ cộng sản đã được ghi nhận lại. Nhiều thuật ngữ đã được sử dụng để mô tả những vụ giết người trên, cụ thể bao gồm:

- Diệt chủng (Genocide)
- Thanh trừng chính trị (Politicide)
- Giết người thảm sát (Democide)
- Tội ác chống lại nhân loại (Crime against humanity)
- Thanh trừng giai cấp (Classicide)
- Khủng bố (Terror)
- Giết người hàng loạt (Mass killings)
- Communist Holocaust hay Red Holocaust - nôm na có nghĩa là "Thảm họa Cộng sản", lấy cảm hứng từ Holocaust - vụ tàn sát người Do Thái trên lãnh thổ Phát xít Đức”.

Điểm qua tội ác cộng sản Việt Nam, họ đã làm gì với dân tộc này?

Về nhân mạng:

- Cải cách ruộng đất từ 1953 đến 1956 tại miền Bắc đấu tố và giết hại khoảng 172 ngàn người, trong đó số người bị oan sai là 123.266 người, chiếm tỷ lệ 71,66%.

- Thảm sát hàng ngàn người dân Huế vào tết Mậu thân 1968.

- Năm 1975, xâm chiến hoàn toàn miền Nam, trả thù những cựu quân nhân, viên chức Việt Nam Cộng Hòa bằng cách giết hại, bắt lưu đày trong các nhà tù. Tạo ra thảm cảnh “thuyền nhân Việt Nam” với hàng ngàn con người phải bỏ mạng trên đường chạy họa cộng sản.

Đàn áp đối kháng, bóc lột người dân:

- Bách hại hàng trăm người chỉ vì những người này muốn cải cách và tiến bộ cho đất nước qua vụ án “xét lại chống đảng” và “nhân văn giai phẩm”.

- Đàn áp, giam cầm, đánh đập, trấn áp bất cứ người dân nào dám cất lên tiếng nói đòi nhân quyền, dân chủ và toàn vẹn lãnh thổ.

- Cướp đất, cướp nhà, cướp tài sản của hàng trăm ngàn người, đẩy họ vào cảnh tay trắng, tù đày và khổ cực.

Bán Nước:

- Dâng nhượng quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung cộng bằng công hàm do Phạm Văn Đồng ký năm 1958.

- Ký kết Mật Ước Thành Đô mở đường để từng bước biến Việt Nam thành một tỉnh lỵ của Tàu cộng.

Và vô số tội ác khác...

Ngoài những tội ác giết người, đảng CSVN đã tạo nên những thành tích đáng sợ mang tính hủy diệt dân tộc: Tham nhũng, hủy hoại môi trường, bệnh tật, nghèo nàn lạc hậu, bất ổn...

Và tội ác lớn nhất là làm mất đi tính nhân bản của con người Việt Nam.

Với những gạch đầu dòng điển hình như thế, không riêng gì Nguyễn Tấn Dũng và tất cả những tên chóp bu cộng sản chưa bao giờ muốn trở thành người tử tế. Và cũng không bao giờ có thể trở thành người tử tế. Hơn nữa, chính bọn chúng là những tên tội đồ dân tộc, đưa đất nước đến nguy cơ bị diệt vong.

Cho nên, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trần Đại Quang, Nguyễn Thị Kim Ngân, Nguyễn Xuân Phúc hay bất cứ tên chóp bu cộng sản nào cũng chỉ có thể trở thành người tử tế theo “định hướng xã hội chủ nghĩa”. 

Nhất định những tên cộng sản không thể tử tế theo nghĩa “con người” được.

30.03.2016

CSVN bỏ tù 3 dân oan với cáo buộc “lập chính quyền mới”

Ảnh Hoàng Điệp (Tuổi Trẻ Online)
CTV Danlambao - Sáng ngày 30/3/2016, TAND TP.HCM mở phiên xét xử sơ thẩm đối với ba người dân oan là bà Ngô Thị Minh Ước (57 tuổi, quê Tiền Giang), bà Nguyễn Thị Trí (58 tuổi, quê Bình Dương) và bà Nguyễn Thị Bé Hai (58 tuổi, quê An Giang). Cả ba người đều bị cáo buộc tội danh “tuyên truyền chống phá nhà nước” theo điều 88 bộ luật hình sự cộng sản.

Ba người phụ nữ trên đều là nạn nhân của chính sách lấy đất đai và đền bù với giá rẻ mạt do nhà cầm quyền chủ trương, tiến hành. Họ bị bắt ngày 7.7.2014 trước trụ sở tòa Tổng lãnh sự quán Hoa Kỳ tại Sài Gòn. 

Báo Thanh Niên dẫn lại cáo trạng cho biết, ba người phụ nữ này bị công an Quận 1 “bắt quả tang” cầm những lá “cờ nhỏ bằng giấy, nền vàng, có 3 sọc đỏ và 6 ngôi sao ở hai bên cùng nhiều khẩu hiệu có nội dung chống phá nhà nước, tuyên truyền thay đổi chính quyền…”. 

Các bà Ngô Thị Minh Ước, Nguyễn Thị Trí và Nguyễn Thị Bé Hai cũng bị cáo buộc tham gia “Phong trào cách mạng dân oan phục quốc cứu nước, lập chính quyền mới” được thành lập tháng 3.2014, do Trần Ngọc Anh thành lập.” 

Trên thực tế, không có cái gọi là “Phong trào cách mạng dân oan phục quốc cứu nước, lập chính quyền mới” như lời bịa đặt của báo chí “lề đảng”, mà chỉ có Phong trào Liên đới Dân oan. 

Phong trào này quy tụ nhiều dân oan mất đất mất nhà, chia sẻ, giúp đỡ và động viên nhau vì có cùng hoàn cảnh. Phong trào Liên đới Dân oan nói chung và nhiều thành viên của Phong trào nói riêng đã có nhiều đóng góp tích cực trong các hoạt động thúc đẩy Nhân quyền ở Việt Nam, tham gia các cuộc biểu tình ôn hòa bày tỏ lòng yêu nước, đòi toàn vẹn lãnh thổ.

Trước phiên tòa từ 1 đến 2 ngày, công an đã canh gác, bao vây nhà riêng của một số nhà hoạt động nhân quyền tại Sài Gòn. Các khu nhà trọ của nhiều dân oan tại Sài Gòn hay các tỉnh lân cận cũng bị công an bao vây, phong tỏa hòng ngăn chặn những người này đến trước tòa án để ủng hộ tinh thần cho ba người phụ nữ trên.

Tuy nhiên cũng có một số dân oan đến được gần khu vực xử án. Ít nhất có 9 người đã bị công an, mật vụ bắt đi. Họ bị bẻ tay, bấm huyệt và bị quẳng lên xe buýt rồi bị đưa đến Trụ sở tiếp dân tại đường Hồ Ngọc Lãm. 


Ảnh Facebook Ngoc Nguyen Ngọc Nguyên

Theo Facebook Ngoc Nguyen Ngọc Nguyên thì sau khi đưa họ tới trụ sở tiếp dân “công an và tài xế bỏ xe vào quán ngồi, bỏ lại những người dân oan tuổi từ 60 tuổi trở lên. Chín người dân oan trên xe vừa đói, vừa khát. Trong đó có một dân oan tên Thủy bệnh tiểu đường, bà bị chóng mặt nhức đầu. Một người dân oan khác tên là Tẩu đã 80 tuổi”. 

Phiên tòa kết thúc với bản án tổng cộng là 10 năm tù giam đối với dân oan, gồm bản án 4 năm tù giam đối với bà Ngô Thị Minh Ước, bà Nguyễn Thị Trí bị 3 năm và bà Nguyễn Thị Bé Hai bị 3 năm tù giam. Ngoài ra mỗi người bị tuyên thêm 2 năm tù quản chế tại địa phương.


Bên ngoài toà án. Ảnh Facebook Ngoc Nguyen Ngọc Nguyên

30/03/2016

Biển Đông dậy sóng… chiến tranh sẽ xảy ra?

Chu Chi Nam (Danlambao) - Gần đây một số biến cố chính trị, quân sự đã xảy ra: Trung cộng đặt dàn hỏa tiễn trên những hòn đảo đã đánh chiếm của Việt nam, thành lập viện luật học về hàng hải để trả lời việc Phi luật tân kiện Trung cộng ra Tòa án quốc tế, việc Nhật bản tập trận với Phi luật tân, gửi một chiếc tàu ngầm với 4 chiếc tàu hộ tống đi ngang sát qua những hòn đảo tranh chấp, rồi sau đó sẽ viếng thăm vịnh Cam ranh của Việt Nam. Trong khi đó thì Hoa Kỳ luôn tuyên bố là bằng mọi giá để bảo vệ luật hàng hải quốc tế.

Những sự kiện đó làm cho nhiều người nghĩ rằng Biển Đông đang dậy sóng, chiến tranh sẽ xẩy ra. Và cũng từ đó có nhiều bài bình luận. Có người cho rằng nhất quyết đại chiến thứ Ba sẽ xẩy ra. Người khác thì cho rằng chiến tranh sẽ xẩy ra, nhưng không ở mức độ thế chiến, mà ở mức độ vùng. Người thì lạc quan, nghĩ rằng: "Tất cả những biến cố trên chỉ là những cơn sóng gió trong một cái ly nước."

Chúng ta hãy xét từng giả thuyết một.

Thế chiến sẽ xảy ra.

Những người đưa ra giả thuyết này không phải là họ không có lý, vì họ cũng viện chứng lịch sử, không cần phải lịch sử xa xưa, mà là lịch sử cận đại, Đệ Nhị thế chiến (1939-1945).

Đệ Nhị thế chiến xảy ra sau cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới vào năm 1929-1933, làm cho kinh tế Đức đã khó khăn vì phải trả nợ chiến tranh, lại trở nên khó khăn thêm, tạo ra những bất mãn trong dân. Lợi dụng tình thế đó, Hitler đã chủ trương tinh thần quốc gia cực đoan, đánh đúng tâm lý của dân Đức, đưa ông lên nắm quyền, dẫn đến chiến tranh.

Có người so sánh tình trạng thế giới hiện nay với tình trạng trước thế chiến. Tất nhiên nó không thể nào giống như hai giọt nước, nhưng cũng có những điểm tương đồng.

Thế giới vừa trải qua cuộc khủng hoảng kinh tế năm 2008. Hoa Kỳ đã gượng dậy, nhưng vẫn còn trong tình trạng dưỡng bệnh. Trong khi đó thì toàn thế giới, nhất là khối Âu châu, vẫn còn đang ì ạch khôi phục lại kinh tế. Khi kinh tế khó khăn thì tinh thần quốc gia cực đoan, cả 2 phía tả và hữu, nổi dậy. Những đảng cực tả hay cực hữu đã sống lại, hoạt động mạnh ở Âu châu, và ngay cả ở Hoa Kỳ. Hiện tượng Donald Trump là một thí dụ điển hình.

Khi khuynh hướng cực tả hay cực hữu mạnh, thì tinh thần quốc gia cực đoan cũng trở nên mạnh, đưa đến chiến tranh kinh tế, lập hàng rào quan thuế, không những ngăn cấm tự do mậu dịch, mà cả tự do đi lại. 

Có chiến tranh kinh tế thì sớm muộn sẽ dẫn đến chiến tranh quân sự.

Lúc đầu người ta nghĩ rằng Trung cộng là một ngoại lệ, không bị cuốn hút bởi cuộc khủng hoảng 2008. Và một số nhà kinh tế, có cái nhìn thiển cận, không suy luận cho tới nơi tới chốn, còn ca tụng mô hình không những phát triển kinh tế, mà cả mô hình tổ chức chính trị của Trung cộng là ưu việt.

Một lý luận đơn giản, đó là kinh tế Trung cộng phần lớn, ít ra là 1/3 dựa vào xuất cảng, mà nhiều nhất là sang Hoa Kỳ, Châu Âu và Nhật Bản. Nay những nước này bị khủng hoảng, thì lẽ tất nhiên là kéo theo Trung cộng.

Tuy nhiên vì tăng trưởng mạnh trong một thời gian lâu, dự trữ tiền bạc và dự trữ ngoại tệ ở mức độ cao, có lúc lên tới 4850 tỷ $, nên Trung cộng đã dấu diếm cuộc khủng hoảng bằng cách bơm tiền vào cứu kinh tế. Bằng cớ là ngay sau năm 2008, tức 2009, Trung cộng đã bơm vào kinh tế khoảng 4000 tỷ Nhân dân tệ, tức 645 tỷ $.

Rồi 3 năm sau, 2012, Trung cộng cũng bơm một lượng tiền như vậy, để cứu kinh tế hay đúng ra là cứu những hãng xưởng quốc doanh. Tuy nhiên mô hình phát triển qua những hãng xưởng quốc doanh từ thời Đặng Tiểu Bình, nay đã trở nên lỗi thời. Vào tháng 9 năm 2015, số xuất cảng so với cùng thời kỳ năm trước đã giảm 13% với Nhật, 12% với Âu châu và 8% với Mỹ. Theo đài VOA ngày 26.03.2016, trị giá hàng xuất khẩu của Trung cộng trong tháng 2 tuột dốc 25,4% so với cùng kỳ năm ngoái, xuống còn 126,1 tỉ đôla, trong khi trị giá hàng nhập khẩu giảm xuống 13,8%, xuống còn 93,5 tỉ đôla, đánh dấu tháng thứ 16 liên tiếp có sụt giảm trong lĩnh vực này.

Người ta không thể nói là kinh tế Trung cộng hiện nay là không khủng hoảng: từ việc thị trường chứng khoán tụt dốc tháng 8/2015, làm mất 3600 tỷ $, đến việc đồng Nhân dân tệ bị chao đảo. Thủ tướng Trung cộng Lý khắc Cường cố trấn an thế giới, nhưng ít người tin, nhất là dân Trung cộng.

Như trên đã nói, một khi kinh tế khó khăn thì tinh thần quốc gia cực đoan nổi lên, không những đối với dân mà cả giới lãnh đạo.

Đó là trường hợp của Tập Cận Bình: hô hào trở về tinh thần đại Hán, thiết lập lại con Đường Tơ lụa cả trên đất liền và ở ngoài biển, trở về chính sách bế quan tỏa cảng, cấm tư tưởng ngoại quốc, ruồng bắt những nhà đối lập, những luật sư, trí thức. Những người bị bắt giữ, giam cầm lên cao nhất với thời họ Tập.

Chính vì vậy mà có người ví Tập cận Bình là Hitler thứ nhì. Và từ đó dẫn đến thế chiến cũng không phải xa.

Giả thuyết cho rằng nếu có chiến tranh thì chỉ là chiến tranh cục bộ, trong vùng.

Những người đưa ra giả thuyết này cũng dẫn chứng lịch sử, cũng dựa vào Đệ Nhị Thế Chiến, trường hợp Nhật Bản.

Nhật Bản vào thời đó là một cường quốc mới canh tân, nhưng đã thành công. Người ta còn nhớ vào khoảng giữa thế kỷ thứ 19, chiến thuyền Y Pha Nho và Pháp bắn vào cửa Đà Nẵng của Việt Nam, năm 1847. Đồng thời chiến thuyền Hoa Kỳ cũng bắn phá một vài hòn đảo, ép Nhật phải mở cửa buôn bán. Trước đó, thì ở Tàu có Chiến tranh Nha phiến, hải quân Anh đã đánh 2 tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây, bắt Tổng đốc Lưỡng là Quảng Lâm Tắc Từ sang an trí ở Ấn Độ, và bắt ép chính quyền Mãn Thanh lúc bấy giờ phải nhượng Hồng Kông trong vòng 150 năm, đúng vào năm 1847, vì Hông Kông được trao trả lại là vào năm 1997.

Cả 3 nước ít hay nhiều đều ý thức được rằng mình bị tụt hậu so với tây phương, nên tìm cách canh tân. Nhưng chỉ có mình Nhật thành công.

Hãnh diện về sự thành công của mình, nên Nhật có ý đồ bành trướng. Đầu tiên là thử sức mạnh quân đội, nhất là về hải quân, qua hai trận với Tàu của thời Mãn Thanh, năm 1894 và 1895, rồi với Nga, vào năm 1905. Nhật đã chiến thắng cả 3 trận hải chiến này.

Từ đó tinh thần quân phiệt và bành trướng của Nhật càng ngày càng mạnh. Năm 1933 Nhật đánh chiếm Mãn châu. Sau đó thì sẵn sàng lao vào trận Đệ Nhị Thế chiến để thực hiện mộng đế bá của mình. Thêm vào đó, khi thấy Nhật hung hăng, Hoa Kỳ cấm vận Nhật, tuyệt đường hàng hải, con đường sống còn của Nhật, vì nước Nhật là nước "cày lên núi lửa và động đất", không có tài nguyên và dầu khí. 90% là do nhập cảng bằng đường biển. Vì thế nên con đường hàng hải biển đông là con đường huyết mạch, sống còn của Nhật. 

Theo những người chủ trương giả thuyết này, thì nếu Trung cộng kiểm soát con đường này, như họ thường tuyên bố, ngăn cản ngoại thương của Nhật, thì Nhật bắt buộc phải khai chiến với Trung cộng.

Có dẫn theo nước khác và kéo Hoa Kỳ vào hay không? Câu trả lời là còn tùy theo hoàn cảnh và diễn tiến cuộc chiến, nếu nó xảy ra. Thường thì Hoa Kỳ chỉ nhảy vào khi cuộc chiến gần ngã ngũ, như kinh nghiệm Đệ Nhất và Đệ Nhị thế chiến.

Chiến tranh nếu xảy ra, thì lúc đầu còn ở mức độ vùng là vì vậy. 

Giả thuyết qua hình ảnh những cơn bão táp trong một chiếc ly nước, có nghĩa là những biến động hiện nay rồi cũng chẳng đi đến đâu.

Những người tin vào giả thuyết này cũng dẫn chứng lịch sử, không phải là lịch sử cận đại, Đệ Nhị thế Chiến, mà lịch sử hiện đại.

Người ta còn nhớ vào năm 2000, khi Georges W. Bush (con) vừa mới nhậm chức, thì có vụ đụng giữa một chiếc máy bay Hoa Kỳ và 2 chiếc máy bay Trung cộng, đi đến việc 2 chiếc máy bay Trung cộng rớt xuống biển, phi công bị mất tích. Trong khi đó thì máy bay Hoa Kỳ phải buộc hạ cánh xuống đảo Hải Nam, viên phi công nhảy dù ra được và bị bắt.

Trung cộng đã tố cáo Hoa Kỳ là vi phạm không phận, bắt phải xin lỗi.

Sự việc cũng gây lo ngại, có người nghĩ là chiến tranh giữa Hoa Kỳ và Trung cộng sẽ xảy ra, vì thực tế đã xảy ra rồi, có đụng độ và có người chết hay mất tích.

Tuy nhiên biến cố đã được dàn xếp: Dàn xếp nhờ ở những nhà ngoại giao trong Tòa Đại sứ Hoa Kỳ từ thời Georges Bush cha, có những liên hệ sâu đậm với chính giới Trung cộng, trong đó có một nhà ngoại giao và cũng đồng thời là thông dịch viên. Chúng ta cũng biết là Georges Bush (cha) là người đại sứ Hoa Kỳ đầu tiên ở Trung cộng từ khi Mao lên nắm chính quyền năm 1949.

Nhà ngoại giao và thông dịch đó đã dịch từ câu "We are sorry about the accident" ra tiếng Tàu thành câu "Chúng tôi xin lỗi về biến cố", đủ để cho chính quyền Trung cộng dùng câu tiếng Tàu để lửa dối dân. Vì theo nguyên tắc, câu đó phải dịch là "Chúng tôi lấy làm tiếc cho biến cố".

Từ đó bang giao giữa Trung cộng và Hoa Kỳ suốt trong 2 nhiệm kỳ của Bush (con), không những không xấu đi mà còn gia tăng.

Vì vậy, những người đưa ra hình ảnh những cơn sóng gió trong chiếc ly nước, những người này họ cũng có lý của họ.

Tuy nhiên, về phía chúng ta, chúng ta nghĩ gì về 3 giả thuyết trên?

Về 3 giả thuyết, giả thuyết thứ nhất rất khó xẩy ra. Giả thuyết thứ hai thì đã xẩy ra từ lâu, vì nếu nói Thái Bình dương bao gồm cả lục địa thì chiến tranh đã xẩy ra ngay sau Đệ Nhị Thế Chiến, chiến tranh Việt Nam, Chiến tranh Triều Tiên, rồi Chiến tranh giữa những người Cộng sản: CSVN gửi quân sang đánh Cam Bốt của Pol Pot năm 1978, Trung cộng dạy cho Việt Nam một bài học năm 1979, gửi quân chiếm 1 số hòn đảo ở quần đảo Trường Sa của Việt Nam năm 1988, mặc dầu năm 1974 đã đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa, với sự khoanh tay ngồi nhìn của Hoa Kỳ. Rồi tiếp tục cho tới ngày hôm nay, gửi những dàn hỏa tiễn tới những hòn đảo nhân tạo, đã chiếm của Việt Nam.

Hoa Kỳ có phản ứng mạnh hay không hay cũng chỉ là tuyên bố cứng rắn miệng, nhất là đối với CSVN, một phường "Ăn cháo đái bát", như Đặng Tiểu Bình tuyên bố, khi dạy cho CSVN một bài học, vì Hoa Kỳ cũng còn chưa tin tưởng CSVN, nay tuyên bố thế này, mai thế nọ.

Những biến cố ở Biển Đông, nhất là giữa CSVN và Trung cộng, Hoa Kỳ chỉ nhìn dưới con mắt "Những cơn bão tố trong một ly nước"?

Nay chúng ta xét sơ về 3 giả thuyết:

Giả thuyết thứ nhất "Đại Chiến thứ 3 sẽ xảy ra giữa Hoa Kỳ và Trung cộng", đồng thời kéo theo một số nước đồng minh ở mỗi bên.

Giả thuyết này rất khó xảy ra, vì một số lý do sau đây:

- Cán cân quân sự quá thiên lệch có lợi cho Hoa Kỳ. Điều này Trung cộng cũng ý thức rất rõ. Võ khí trung cộng hiện nay là từ 90 tới 95% hoặc mua lại hay sao chép từ Nga. Ngày xưa Liên Sô đã không dám đối đầu với Mỹ, huống hồ Trung cộng với võ khí phần lớn sao chép của Liên Sô.

Trong thời gian Chiến tranh Lạnh gần nửa thế kỷ và sau Chiến tranh Lạnh cho tới ngày hôm nay, Hoa Kỳ - Liên Sô không trực tiếp đối đầu nhau, nhưng đã gián tiếp, qua một số trận lớn. Trong những trận đó, trận thử lửa tiêu biểu đối đầu về võ khí, phải nói đến trận Chiến tranh Irak, thời Bush (con) từ ngày 20/3 tới 1/5/2003. Hoa Kỳ đã dồn hết lực lượng quân sự của mình, không quân, hải quân, thiết giáp. Nga Sô không tham chiến, nhưng người ta có thể nói tất cả những vũ khí của Sadam Hussein, từ hải lục, không quân, thiết giáp, đều là đến từ Nga tức Liên Sô cũ.

Hoa Kỳ cũng không đổi chiến thuật, chiến lược như đã dùng vào thời chiến tranh Kuwait, thời Bush cha. Đó là khởi đầu dùng máy bay tàng hình Awacs làm nhiễu xạ những tần sóng của đối phương, khiến họ không thể liên lạc với nhau, cấp trên không thể ra lệnh cho cấp dưới, cấp dưới không thể xin lệnh từ cấp trên; sau đó dùng hỏa tiễn Tomahawk tiêu diệt tất cả những trung tâm đầu não. Tiếp đến là dùng máy bay oanh tạc tất cả những phi trường, cày nát những phi đạo và những hầm chứa máy bay.

Một khi họ xác nhận được rằng những làn sóng đã bị phá, những trung tâm chỉ huy đầu não đã bị oanh tạc, những phi trường, đường bay bị cày nát, biết chắc chắn họ làm chủ không phận, lúc đó họ mới ra lệnh cho thiết giáp tiến quân.

Có lẽ trong lịch sử quân đội nhân loại, chưa có một trận chiến thiết giáp nào vĩ đại như trận Irak: Mỗi bên cho tham chiến cả ngàn chiến xa, một bãi chiến trường rộng lớn trên sa mạc. Sadam Hussein tin tưởng ở lực lượng thiết giáp của mình, nghĩ rằng chắc chắn sẽ bảo vệ được Irak và nhất là Thủ đô Bagdad.

Tuy nhiên trận chiến xẩy ra chớp nhoáng, mặc dầu về số lượng hai bên coi như ngang nhau, nhưng về phẩm, thì nghiêng hẳn về Hoa Kỳ, đúng như lời Đức Trần hưng Đạo khi xưa đã nói: "Quân không cần đông, nhưng cần tinh nhuệ; vũ khí không cần nhiều, nhưng cần sắc bén."

Xe tăng của Nga vừa nặng, vừa chạy chậm so với Hoa Kỳ, chỗ ngồi dành cho người lái và người sử dụng súng rất là chật hẹp, khó xoay xở, chưa được điện toán hóa. Trong khi đó, xe tăng của Hoa Kỳ tuy nhỏ hơn một chút, nhưng chạy nhanh, hoàn toàn điện toán hóa, người xạ thủ chỉ cần nhìn vào màn hình, khi thấy xe tăng địch, chỉ cần bấm cái nút là có thể bắn địch thủ ở mọi phía, súng máy tự điều khiển.

Chính vì vậy nên mới bắt đầu cuộc chiến, phía Hoa Kỳ đã nắm ưu thế. Thêm vào đó họ lại làm chủ không phận, với đoàn máy bay trực thăng Apache, được mệnh danh là máy bay săn lùng chiến xa, đã dùng hỏa tiễn, tiêu diệt chiến xa địch.

Một khi họ xác định được rằng họ đã chiến thắng trận thiết giáp, lúc đó họ mới tung lực lượng lục quân, đi sau những chiếc xe tăng, tiến thẳng vào thủ đô Bagdad.

Trận chiến xảy ra như xem phim vẽ, nhưng là một trận chiến có thật.

Phải nói, cho tới giờ phút này chưa có một cường quốc nào có thể qua mặt Hoa Kỳ về phương diện quân sự, khoa học, kỹ thuật quân sự.

Điều này Trung cộng cũng biết, nên không dại gì gây hấn với Hoa Kỳ.

Lý do thứ hai làm cho không có sự đối đầu quân sự giữa Hoa Kỳ và Trung cộng, đó là: Về phía Hoa Kỳ, họ cũng ý thức rất rõ rằng, mặc dầu hôm nay về kinh tế, dù vẫn là đệ nhất, nhưng không tuyệt đối như sau Thế chiến, chiếm 50% tổng sản lượng thế giới, mà chỉ còn 16%, tuy nhiên về quân sự là tuyệt đối, họ không dại gì gây chiến với một cường quốc, hậu quả rất khó lường, không biết mình còn có thể giữ vững địa vị cũ hay không, hay rồi cũng sứt đầu, mẻ tai, dù chiến thắng.

Bởi lẽ đó giả thuyết Thế chiến thứ Ba sẽ xảy ra, giả thuyết này gần như không hiện thực.

Chúng ta hãy đặt chúng ta vào địa vị những nhà lãnh đạo và làm chiến lược Hoa Kỳ, không những đứng đầu về sức mạnh cứng (Hard power), tức là về quân sự và kinh tế, mà về sức mạnh mềm (Soft power), Hoa Kỳ cũng không thua ai, chỉ sau có Anh và Đức, trên cả Pháp.

Theo viện nghiên cứu về sức mạnh mềm, được thành lập vào năm 1990, bởi ông giáo sư Josep S. Nye Jr., dựa trên tiêu chuẩn những giá trị tinh thần như nước đó có dân chủ không, người dân xứ đó có quyền tự do, được bảo đảm an ninh hay không, có một nền giáo dục, văn hóa, kỹ thuật, khoa học cao hay không, người nước ngoài có thích đến sống hay không, tiếng nước đó có thông dụng hay không. Ông đã đưa ra một số tiêu chuẩn, rồi chấm điểm để xếp hạng. Theo đó: Anh đứng đầu, với 75,61 điểm, Đức thứ nhì với 73,98, Hoa Kỳ thứ 3 với 73,68; sau đó là Pháp, Canada, Úc, Thụy Sỹ, Nhật Bản. Trung cộng đứng hạng thứ 30, chót bảng, vì chỉ xem xét 30 quốc gia, không có Nga. Trung cộng còn sau cả Nam Hàn (54,32 điểm), Singapore (52,5), Cộng hòa Tiệp (43,56), Thổ Nhĩ Kỳ (42,55) và Mễ Tây Cơ (42,52).

Thật ra chúng ta không cần đi quá vào chi tiết, chúng ta cứ xem số du học sinh và những trường đại học nổi tiếng trên thế giới, số giải thưởng Nobel thì chúng ta cũng biết sơ về quyền lực mềm. Hiện nay tại Hoa Kỳ có gần 1 triệu du học sinh quốc tế, trong đó Trung cộng đứng đầu với vào khoảng 500 000, phần lớn là con ông cháu cha. Vào thời Đặng Tiểu Bình lập ra Tám Đại gia (Bát đại gia), và Hoa Kỳ lập quan hệ ngoại giao với Trung cộng, ít nhất 23 con cháu của nhóm 8 Đại công thần và vợ/ chồng, con cháu của họ từng học ở Hoa Kỳ, với 3 người ở Đại học Harvard, 4 ở Đại học Stanford. Theo tài liệu của Bloomberg gần đây, thì có 18 người làm việc cho các cơ sở của Mỹ, gồm American International Group Inc. và Công ty luật White & Case, công ty này đã thuê một trong những người cháu trai của Đặng Tiểu Bình. Mười hai người có tài sản ở Hoa Kỳ.

Ở vào địa vị như vậy, Hoa Kỳ không vạ gì thay đổi tình hình. Họ theo câu của người xưa "Dĩ bất biến trị vạn biến" (Lấy sự bất biến để trị vạn biến), ngồi xắp xếp thế chiến lược về địa lý chính trị, quân sự, bao vây Trung cộng theo một đường vòng cung, từ Nam Hàn, Nhật Bản, Phi Luật Tân, qua Nam Dương, Mã Lai, tới Ấn Độ, xuống tới Úc, đồng thời cũng xiết gọng kìm kinh tế.

Nếu kể thì từ ngày biển Đông dậy sóng đến giờ, Hoa Kỳ đã thủ lợi, thắt chặt quan hệ ngoại giao, quân sự với phần lớn những nước trong vùng. Một thí dụ đơn giản, cách đây 10 năm, Phi luật tân là một nước thân cận với Hoa Kỳ, mà đã tẩy chay những căn cứ quân sự, nay chấp nhận cho nước này lập lại 8 căn cứ; một số nước khác, trong đó có Nhật, cũng vậy.

Bởi lẽ đó có người cho rằng những biến động ở biển Đông chỉ là những cơn sóng gió trong một ly nước. Và trong những người này có một số những nhà soạn thảo chiến lược ngoại giao của Hoa Kỳ.

Hoa Kỳ có đủ kiên nhẫn để chờ đợi, họ đã chờ đợi nửa thế kỷ trong thời gian Chiến tranh lạnh, với chính sách Be bờ. Trong 50 năm, có biết bao biến cố, thế mà vẫn bình tĩnh, kiên trì, sau đó họ chiến thắng.

Đối với Biển Đông, đối với Trung cộng, chúng tôi thiết nghĩ, thì cũng vậy, Hoa Kỳ có thể kiên nhẫn chờ đợi, đợi xắp xếp thế cờ, một khi đã thấy phần thắng nghiêng về phía mình, thì mới hành động. Và nhiều khi không cần hành động quân sự mà địch thủ tự thua, như trường hợp với Liên sô, không cần một phát súng mà nước này sụp đổ, Hoa Kỳ thắng Chiến tranh Lạnh.(1)

Tôn Tử, một nhà tư tưởng quân sự nổi tiếng của Tàu có viết: "Người giỏi trong những người giỏi, đó là khuất phục quân địch mà không làm tan quân địch, chiếm được thành địch mà không làm vỡ thành, lấy được nước địch mà không làm bể nước."

Khác hẳn với Cộng sản Việt Nam, không những làm tan quân, làm bể thành, làm vỡ nước, mà đây không phải là quân địch, thành địch, nước địch, mà chính là anh em trong nhà, thành nhà, nước nhà. Lòng dân Việt còn oán hận chế độ cộng sản cho tới ngày hôm nay là vì vậy.

Biển Đông còn dậy sóng, nhất là dậy sóng giữa Cộng sản Việt Nam và Trung cộng, vì mặc dầu nói đầu môi chót lưỡi "Bốn tốt, mười sáu chữ vàng". Nhưng Trung cộng luôn theo chính sách "Mềm nắn, rắn buông". Với Hoa Kỳ thì quá rắn. Với Nhật bản cũng vậy. Với Phi luật tân thì mềm, nhưng có Hoa Kỳ đứng đằng sau. Chỉ còn có Việt Nam. Mặc dầu là "Tình anh em cộng sản, xã hội chủ nghĩa", nhưng Trung cộng sẵn sàng đè cộng sản Việt Nam ra răn đe, như năm 1979, Trung cộng dạy cho CSVN một bài học, rồi năm 1988, chiếm một số hòn đảo ở Trường sa, với sự lãnh đạm, có thể nói là không biết của thế giới, vì cả 2 nhà cầm quyền Trung cộng và CSVN đều dấu nhẹm sự kiện này. Hiện nay mặc dầu Trung cộng càng lúc càng hung hăng với Việt Nam, lúc thì cho tàu đụng chìm tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam, lúc thì ngang nhiên kéo dàn khoan vào hải phận VN, đặt dàn hỏa tiễn trên các đảo chiếm đóng của Việt Nam. Ngày nào đảng Cộng Sản VN vẫn hèn nhát, không dám tố cáo hành vi hiếu chiến và sai trái của Trung cộng cùng những tuyên bố hàm hồ về chủ quyền trên biển Đông, trước cộng đồng thế giới, ngày đó Trung cộng vẫn lấn tới.

Đó là tình hình biển Đông hiện nay và sự chẩn đoán của một số nhà bình luận.

Paris ngày 29/03/2016


___________________________________________________

(1) Xin đọc thêm những bài về Hoa Kỳ và Trung cộng, trên: 

Cảng Cam Ranh và “lòng tin chính trị”

Mẹ Nấm (Danlambao) - Trong khuôn khổ chuyến thăm chính thức Việt Nam từ ngày 27 đến 31/3/2016 của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Trung Quốc Thường Vạn Toàn, bên cạnh việc công khai tuyên bố những ai phản đối mối quan hệ “16 vàng 4 tốt” là “thế lực thù địch”, lãnh đạo hai đảng Cộng sản độc tài Việt Nam – Trung Quốc còn có nhiều hoạt động củng cố “lòng tin chính trị”.

Ngoài việc tổ chức tuần tra chung giữa lực lượng biên phòng hai nước tại đoạn biên giới giữa mốc 1222 và 1223 thuộc địa bàn đồn Biên phòng Chi Ma (Bộ đội Biên phòng Lạng Sơn, Việt Nam), lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam cũng có lời chủ động mời tàu Trung Quốc thăm cảng Cam Ranh. 

Cuộc giao lưu hữu nghị quốc phòng Việt-Trung, theo lời Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng nhằm “chú trọng xây dựng mối quan hệ quốc phòng thực chất để phát triển những mối quan hệ khác, đem lại hòa bình ổn định, lòng tin chính trị và lợi ích cho nhân dân hai nước.” (*)

Trong khuôn khổ bài trả lời phỏng vấn trên báo Vietnamnet ngày 29/3/2016, người ta chỉ thấy ông Vịnh nhắc đến họp tác biên giới trên bộ, và vịnh Bắc Bộ. 

Không một dòng nhắc đến biển đảo và những gì đã diễn ra với ngư dân Việt Nam.

Lòng tin chính trị là gì?

Làm sao phải “xây dựng lòng tin thực chất giữa hai quân đội”?

Và những sự kiện biên giới 1979, Gạc Ma 1988, Phú Lâm (Hoàng Sa), Vành Khăn (Trường Sa)... không đủ để khẳng định điều gì về lãnh thổ, về chủ quyền dân tộc sao?

Cảng Cam Ranh trước đây luôn được xem là một vị trí quan trọng bởi đây là một trong những cảng nước sâu lý tưởng nhất thế giới thích hợp cho mọi loại tàu chiến - kể cả tàu sân bay. 

Hết nóc nhà chiến lược Tây Nguyên bây giờ đến ban công trọng yếu Cam Ranh được chính lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam mở toang cửa đón bạn vàng vào nhà. 

Việt Nam đã và đang tiếp tục trở thành sân nhà và ao cá của Tàu cộng trên mọi yết hầu của tổ quốc.

Ngược lại, các quốc gia láng giềng thì lại có thái độ hoàn toàn khác hẳn. Trong ván cờ chiến lược của Trung Quốc trên biển Đông, các nước trong khu vực đã có nhiều động thái khác nhau để bảo vệ lãnh thổ, tự vệ quốc phòng. 

Philippines đã đưa Trung Quốc ra tòa án quốc tế.

Indonesia có thái độ cứng rắn khi triệu tập đại sứ Trung Quốc tại Jakarta để yêu cầu giải trình về việc xâm phạm chủ quyền lãnh hải Indonesia bởi tàu cá và tàu hải giám.

Nhật Bản khánh thành trạm radar trên đảo Yonaguni để thắt chặt vòng vây mở rộng ra biển về hướng đông của Trung Quốc.

Còn Việt Nam làm gì?

Người dân Việt Nam hàng ngày còn phải đón đọc tin an ninh quốc phòng trên biển, qua công bố của Hoa Kỳ, Nhật Bản, Trung Quốc..

Người dân Việt Nam còn không có quyền đứng trước đại sứ quán Trung Quốc để phản đối hành vi bắn giết, cướp bóc đồng bào mình.

Người dân Việt Nam phải bảo vệ tổ quốc bằng những con thuyền nhỏ bé trước phong ba hải tặc phương Bắc trong chủ trương “bám biển để giữ chủ quyền”.

Ngay cả mặc áo có hàng chữ HS-TS-VN cũng đối diện với nguy cơ vào tù vì lợi dụng quyền tự do dân chủ (thật sự là lòng yêu nước) để chống đối chế độ (không biết chế độ nào - ở Ba Đình hay ở Bắc Kinh).

Và lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam thì tay bắt mặt mừng hữu hảo xây dựng quan hệ, củng cố lòng tin chính trị.

Kể từ sau Hội nghị Thành Đô 1990 đến nay, cùng với các động thái chính trường sau đại hội đảng XII, một lần nữa, mối quan hệ lợi ích giữa hai đảng lãnh đạo độc tài đang được các lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam cụ thể hóa bằng các hoạt động ngoại giao. 

30.03.2016


_____________________________________

Chú thích:

Kiện toàn là gì?

Bùi Quang Vơm (Danlambao) - "...Trước hết phải nói một chút là những người làm tuyên giáo, lý luận của đảng rất hay sáng tạo ra những từ mới. Mỗi khi khó diễn đạt, mỗi khi cần che đậy điều gì đấy, họ đều dùng cách tạo ra từ mới, và họ giữ quyền diễn giải ngôn từ đó. Thí dụ như những cái đuôi XHCN được thêm tuỳ tiện vào mọi chỗ. Cứ cái gì muốn có mặt sự giám sát hay chỉ đạo của đảng là thêm cái đuôi ấy vào, tạo ra cái loại từ chưa hề có trong từ điển trước đó. Chẳng hạn Thị trường XHCN, Nhân quyền XHCN, Dân chủ XHCN v.v... khi có thêm đuôi XHCN, nghĩa của từ gốc không còn đúng nữa, có khi ngược lại. Nhưng không có từ điển nào, không có giáo sư tiến sĩ nào, và cũng chẳng có nhà lãnh đạo nào, giải nghĩa. Gần 35 năm nay, Thị trường XHCN vẫn không ai hiểu là cái gì, và không ai thấy ở đâu. Bộ trưởng Bùi Quang Vinh nói "có có đâu mà tìm".

*

Bộ Chính trị đề nghị Trung ương cho thực hiện kiện toàn các chức danh lãnh đạo của các cơ quan Nhà nước tại kỳ họp thứ 11 Quốc hội khóa XIII theo quy định của Đảng và pháp luật Nhà nước. (Vnexpress.vn)

- Sáng 21-3, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng đã phát biểu khai mạc Kỳ họp thứ 11 - kỳ họp cuối cùng của Quốc hội Khóa XIII- trong đó nhấn mạnh nội dung quan trọng là Quốc hội sẽ tiến hành kiện toàn tổ chức bộ máy các cơ quan nhà nước.

Bắt đầu từ sáng ngày 30/3, Quốc hội sẽ miễn nhiệm Chủ tịch Quốc hội đương nhiệm. Sau đó, Quốc hội bầu Chủ tịch Quốc hội mới. Một ngày sau, Chủ tịch Quốc hội mới sẽ tuyên thệ.

Tiếp đó, chiều 31/3, Quốc hội sẽ miễn nhiệm Chủ tịch nước đương nhiệm. Sau đó, Quốc hội bầu Chủ tịch nước mới. Sáng 2/4, tân Chủ tịch nước sẽ tuyên thệ trước Quốc hội.

Đến sáng 6/4, Chủ tịch nước sẽ trình Quốc hội miễn nhiệm Thủ tướng đương nhiệm. Chiều cùng ngày, Chủ tịch nước đề cử để Quốc hội bầu Thủ tướng mới. Ngày 7/4, tân Thủ tướng sẽ tuyên thệ tại Quốc hội. 

Vậy "kiện toàn" ở đây là gì?

Trước hết phải nói một chút là những người làm tuyên giáo, lý luận của đảng rất hay sáng tạo ra những từ mới. Mỗi khi khó diễn đạt, mỗi khi cần che đậy điều gì đấy, họ đều dùng cách tạo ra từ mới, và họ giữ quyền diễn giải ngôn từ đó. Thí dụ như những cái đuôi XHCN được thêm tuỳ tiện vào mọi chỗ. Cứ cái gì muốn có mặt sự giám sát hay chỉ đạo của đảng là thêm cái đuôi ấy vào, tạo ra cái loại từ chưa hề có trong từ điển trước đó. Chẳng hạn Thị trường XHCN, Nhân quyền XHCN, Dân chủ XHCN v.v... khi có thêm đuôi XHCN, nghĩa của từ gốc không còn đúng nữa, có khi ngược lại. Nhưng không có từ điển nào, không có giáo sư tiến sĩ nào, và cũng chẳng có nhà lãnh đạo nào, giải nghĩa. Gần 35 năm nay, Thị trường XHCN vẫn không ai hiểu là cái gì, và không ai thấy ở đâu. Bộ trưởng Bùi Quang Vinh nói "có có đâu mà tìm".

Cái từ "kiện toàn" này tuy không phải là từ mới, nhưng nghĩa của nó thì hoàn toàn khác hẳn nguyên nghĩa được giải thích trong từ điển tiếng Việt phổ thông.

"Kiện toàn" thông thường là hoàn thiện một cái gì đó theo nghĩa bù những cái còn thiếu, chỉnh sửa những cái không đúng, chưa hợp lý, tức là không phá bỏ cái cũ, nhưng làm cho nó trở nên hoàn hảo hơn, thích ứng với nhiệm vụ, chức năng cuả nó hơn để nó có thể có sức bền lâu dài hơn.

Bộ máy mới cuả nhà nước gồm "bộ ba" Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch nước và Thủ tướng mới, được ép cho ra đời ngày 7/04 là một bộ máy mới hoàn toàn, ra đời sau công việc phế truất cái cũ, nhưng lại chỉ tồn tại có hai tháng, đến khi Quốc hội 14 được bầu ra vào ngày 22/05. Như vậy chẳng có gì dính với từ "kiện toàn" mà các vị tiến sĩ của đảng đặt ra ở đây. Cái chữ "kiện toàn" này là một loại cưỡng từ, kiểu nói lấy được xưa nay của hệ thống tuyên truyền quốc doanh. 

Theo luật, bộ máy nhà nước này, dù vừa ra đời, sẽ bị miễn nhiệm trước khi Quốc hội 14 bầu ra bộ máy nhà nước mới. Trước tiên, Quốc hội 14 sẽ bầu ra Chủ tịch, và Ban thường vụ Quốc hội 14, sau đó Thường vụ Quốc hội sẽ đề nghị Quốc hội bãi miển Chủ tịch nước cũ và đề cử Quốc hội bầu Chủ tịch nước mới. Tân Chủ tịch nước khi đó mới đề nghị Quốc hội bãi nhiệm Thủ tướng cũ và đề cử Quốc hội bầu Thủ tướng mới. Thủ tướng mới sẽ trình danh sách chính phủ mới để Quốc hội bầu.

Việc kiện toàn trái luật trên đây là cách làm mà nhà báo Bùi Tín gọi là "lộn tùng phèo", và luật sư Lê Quốc Quân thì gọi là "đảo chính vi hiến". Theo người viết thì phải là cả hai, là một cuộc đảo chính nhưng theo cách lộn tùng phèo.

Lộn tùng phèo, vì cái trên lộn xuống dưới, cái dưới lộn lên trên, cái sau lộn ra trước. Sinh con rồi mới sinh cha.

Quốc hội 14 theo chương trình ngày 22/5 mới bầu, nhưng Chủ tịch Nguyễn Thị Kim Ngân và Thường vụ quốc hội ngày 31/03 đã ra đời. Quốc hội 14 phải đến tháng 7/2016 mới họp phiên đầu tiên để bầu Chủ thịch nước, Thủ tướng và thành viên Chính phủ, nhưng tân Chủ tịch nước Trần Đại Quang ngày 2/4 đã tuyên thệ nhậm chức, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ngày 6/4 đã bị bãi nhiệm và ngày 7/04, thủ tướng mới Nguyễn Xuân Phúc đã nhậm chức. Chuyện ngược đời. Vậy là sinh con rồi mới sinh cha.

Các vị này dẫu có được "bầu ép" vội vã như vậy, nhưng theo luật, vẫn phải ứng cử đại biểu vào Quốc hội 14. Để rồi vào phiên họp thứ nhất tháng 7/2016, sẽ "kiện toàn" lại một lần nữa. Như vậy là Chủ tịch Quốc hội mà không biết mình có trúng đại biểu không. Chủ tịch nước mà không biết liệu có lọt vào Quốc hội không. Và Ngài thủ tướng nữa, chắc gì đã đủ phiếu để được làm đại biểu. Điều gì sẽ xảy ra, nếu các vị này không được bầu vào quốc hội 14. Và nếu có được vào thì sao? Bà Ngân có thể đắc cử, nhưng ông Trần Đại Quang chắc gì đã trúng Chủ tịch nước với bộ đồng phục công an, trong khi công an là loại ngườibị ghét nhất và ghê tởm nhất. Đặc biệt là ông Phúc chắc 100% là trượt ghế Thủ tướng, vì dân người ta bảo ông này, nếu vào cái ghế Thủ tướng, thì còn vượt xa ông Dũng.

Nhưng cũng có thể gọi đây là một cuộc đảo chính, theo nghĩa là một vụ truất quyền hay tước quyền không do tự nguyện. Đến bây giờ, không thấy có ông nào có đơn xin từ nhiệm, trong khi, ông Dũng, hôm giao ban Chính phủ lần cuối ngày 26/03 nói rằng "đảng cho ông thôi nhiệm", chứ không phải ông xin thôi. Ông này trước nay vẫn vậy. Hồi vụ Vinashin, đại biểu Dương Trung Quốc gợi ý ông từ chức, thì ông trả lời rằng đảng phân công, đảng giao thì phải làm, chứ ông không xin, đảng cho rút thì rút, ông chẳng việc gì phải từ chức. Bây giờ, phải từ nhiệm trước nhiệm kỳ cũng vậy, ông không xin. Và chắc là cả ông Sang lẫn ông Hùng, chẳng ai xin, nghĩa là cùng bị ép từ nhiệm 3 tháng trước khi hết nhiệm kỳ.

Điều 73, 87, 88 Hiến Pháp 2013 đều quy định, nhiệm kỳ của Chủ tịch Quốc hội, của Chủ tịch nước, và của Thủ thướng Chính phủ trùng với nhiệm kỳ của Quốc hội. Khi Quốc hội hết nhiệm kỳ, Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch nước và Thủ tướng Chính phủ tiếp tục chức vụ cho đến khi Quốc hội khoá mới bầu xong các chức vị đó.

Nhưng ông Tổng thư ký Quốc hội Nguyễn Hạnh Phúc khẳng định, "nhiệm kỳ là 5 năm, nhưng theo luật, nếu các chức danh không có đơn từ nhiệm, Quốc hội vẫn có thể miễn nhiệm". Kể cả khi các chức vụ này không phạm khuyết điểm gì, không vi phạm pháp luật và vẫn đang còn đủ tư cách đại biểu? Ông có thể chỉ ra điều nào trong hiến pháp 2013 quy định như vậy.?

Rõ ràng đây là sự phế truất cưỡng bức. Dù nhân danh gì thì thực chất vẫn là cưỡng bức, thực chất là tước đoạt. Dù chẳng có biểu hiện chống đối, việc các ông im lặng cũng nói lên tất cả.

Lập ra một chính phủ mới, một bộ máy nhà nước mới không tuân thủ trình tự quy định của pháp luật, không do sai phạm nghiêm trọng hay vi phạm pháp luật của bộ máy nhà nước đó, thực sự là một cuộc đảo chính. Nhưng có phải là một đảo chính vi hiến không lại tuỳ thuộc hiến nào, tức là hiến pháp nào. Hiến pháp đúng nghĩa là ý chí và tâm nguyện của toàn dân, nhưng hiến pháp Việt Nam từ ngày có đảng đến giờ, chỉ là ý chí cuả đảng cộng sản, gồm 4 triệu đảng viên, là bộ phận rất nhỏ trong số 94 triệu dân. Hiến pháp ấy vừa nói rằng hiến pháp là "định chế pháp luật cao nhất của nhà nước XHCN Việt Nam", và "đảng cộng sản Việt Nam hoạt động trong khuôn khổ của hiến pháp và pháp luật". Nhưng lại quy định tại điều 4 rằng, "nhà nước thừa nhận đảng cộng sản, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội". Cái cao nhất lại chịu sự "lãnh đạo" cuả cái nằm trong nó. Đó là nguyên nhân của mọi nguyên nhân đẻ ra vi hiến của chế độ. Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất, nhưng là chỗ "thể chế hoá cương lĩnh đảng", và "hiến pháp là thiết chế quan trọng thứ hai sau cương lĩnh".(lời ông Trọng).

Vì vậy, chuyện Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch nước, Thủ tướng được lập ra trước ngày bầu cử Quốc hội, không hề vi hiến. Cái thực chất của nghịch lý này là việc không đồng nhất giữa quyền lực tối cao của một đảng với quyền lực tối cao của một dân tộc. Đó là sự không trùng khớp, sự vênh nhau về thời gian của Đại hội đảng và bầu cử Quốc hội. Giữa khoảng trống này, là lúc Nhà nước nằm ngoài đảng, nằm ngoài kiểm soát của bộ chính trị. Ông Sang, ông Dũng không còn là TƯ uỷ viên, có quyền gì nhân danh nguyên thủ để đón tiếp Tổng thống Mỹ sắp tới. Vì vậy mà đảng buộc phải bất chấp hiến pháp. Phải gạt các ông ra, và phải "kiện toàn bộ máy", trước khi Obama đến. Đây hẳn nhiên không phải lần đầu, và không thể là lần cuối cùng. Vấn đề là phải đồng nhất hoá Đảng và Quốc hội. Hoặc là đảng thừa nhận quyền tối cao cuả Quốc hội và hoạt động như mọi tổ chức chính trị khác và chấp nhận đa nguyên hoá sinh hoạt xã hội, giống như việc đa sở hữu hoá trong kinh tế thị trường. Hoặc phải giải tán Quốc hội, huỷ chế độ Quốc hội lập hiến, chính thức hoá chế độ đảng lập hiến, chính xác là đảng cộng sản lập hiến. Không thể cùng lúc tồn tại hai cái cao nhất, vưà có Đảng lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện vừa có Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất của dân, do dân, và vì dân. Đây là mâu thuẫn có tính cách mạng, phủ định lẫn nhau.

Cái thực tế chua xót có lẽ đáng kể nhất phải là ông Trương Tấn Sang và ông Nguyễn Sinh Hùng. Hai ông này chỉ là vật hy sinh để ông Trọng và ông Phúc gạt bằng được ông Dũng ra khỏi quyền lực. Nhưng hai ông bị bãi nhiệm khi đang còn quyền đương nhiên theo hiến pháp, mà không do sai phạm, là sự sỉ nhục đối với một đời cống hiến. Và điều cũng đáng nói là danh dự của cả gần 500 đại biểu đã bỏ phiếu cho nhiệm kỳ 13, cũng bị xúc phạm và tước đoạt thô bạo, bằng chứng cho sự lạm dụng quyền lực, và sự thiếu hụt của một nền văn hoá chính trị, tất có ở một chế độ độc đảng.

Không biết ai là thủ phạm của trò chơi gian lận thô bạo này. Nhưng là ai thì kẻ đó phải có lá gan rất to, to lắm.

Paris 30/03/2016

Đạo diễn King Kong II: ấn tượng sau chuyến đi Việt Nam

Người Sài Gòn kém lý luận ghi nhận - Đầu năm con khỉ, báo chí lề đảng đua nhau hoan nghênh chuyến “thăm và làm việc” của đoàn quay phim người Mỹ, đến Việt Nam trong thời gian ngắn để quay bộ phim bom tấn về một... con khỉ.

Chẳng bù với những lần trước, khi Oliver Stone định quay Heaven & Earth, hoặc Pierce Brosnan và Dương Tử Quỳnh định đóng bộ phim 007 Tomorrow Never Die tại Việt Nam đã bị làm khó dễ, phải mang hành lý đạo cụ sang Thái Lan.

Lần này, nhà chức trách địa phương ôm hôn thống thiết đoàn làm phim của ông đạo diễn râu tổ ong, lãnh đạo địa phương ra tận cửa máy bay tặng những bó hoa to đùng, thậm chí còn đòi đặt cả những tấm bia kỷ niệm ở những nơi có đoàn đặt chân đến; bia này còn to hơn bia đặt ở đại sứ quán Mỹ, ghi công tổ đặc công đánh phá cơ sở đại diện Mỹ ở Sài Gòn vào Mậu Thân, và bị diệt gọn.

Đổng chí Cao Thanh Bình, Bí thư xã Tân Hóa, tỉnh Quảng Bình nói rằng đoàn phim làm một con đường cấp phối vào phim trường, trị giá gần 1,5 tỷ đồng. Sau khi quay phim xong họ tặng lại cho địa phương, góp sức xây dựng nông thôn mới. Ủy ban Nhân dân xã có đề xuất đặt tên con đường dài hơn 3 cây số này là đường Legendary Pictures, tên của hãng phim, thay vì đường Phạm Văn Đồng hay Phạm Văn Chì gì đó.

Trở về từ Việt Nam, đạo diễn Jordan Voght-Roberts đã được phóng viên Phở Bolsa TV ở Cali phỏng vấn. Sau đây là nội dung.

- Xin đạo diễn cho biết cảm tưởng sau mấy tuần “thăm và làm việc” tại Việt Nam.

- Tôi cực kỳ ấn tượng về rất nhiều chuyện được chứng kiến qua chuyến đi này. Có những chuyện mà chúng ta xem là bình thường thì Việt Nam xem là cực kỳ ấn tượng. Bỏ mẹ, tôi ở đó có mấy tuần mà cũng bị nhiễm mấy cái từ này. Bạn làm ơn cắt cái câu cuối của tôi nhé.

- Yên chí, xin đạo diễn cho một ví dụ cụ thể về ấn tượng?

- Dễ thôi. Đoàn làm phim chúng tôi tổng vệ sinh sạch sẽ sàn quay sau khi xong, trả lại khung cảnh bình thường như trước khi quay, thì người Việt Nam xem đó là chuyện lạ lùng. Rõ khỉ.

- Chắc trong phim thế nào cũng thuê mướn phụ diễn người Việt?

- Dĩ nhiên, chúng tôi cần phụ diễn cho hai loại vai, vai đám dân làng lương thiện sống nơi có King Kong đến quậy phá, vai đám khỉ con nhắm mắt làm theo chỉ đạo của King Kong đi quậy phá tùm lum. Vai khỉ con trả nhiều đô hơn vai dân làng, vì thế số người nạp đơn vượt quá nhu cầu cho vai này, chúng tôi phải test để sàng lọc lại.

- Test bằng cách nào?

- Ai nạp đơn đóng vai khỉ con phải trả lời đúng ba câu hỏi. Câu thứ nhất: ai là người phát biểu tôi quá bất ngờ khi thấy chỉ mình tôi ra ứng cử mà ai cũng bầu cho tôi?

- Câu thứ hai?

- Ai phát biểu chế độ ta dân chủ đến thế là cùng, thời đại cộng sản là thời đại rực rỡ nhất của nước ta, mình có thế nào thì người ta mới mời chứ?

- Câu thứ ba?

- Lãnh đạo phải là dân miền Bắc, vì có lý luận tốt.

- Kết quả test ra sao, thưa đạo diễn?

- Số người trả lời đúng cho cả ba câu này vẫn vượt quá nhu cầu cho các vai khỉ con, chúng tôi phải sàng lọc lại vòng hai. May mắn là có một nhà tư vấn hiến kế cho chúng tôi, bảo rằng ai muốn vào chung kết phải xuất trình thẻ đảng của mình thì mới được thuê.

- Kết quả những phụ diễn đóng vai khỉ con đi quậy phá khắp làng đều là đảng viên?

- Chính xác! Nhà tư vấn hiến kế cho chúng tôi bảo rằng thuê được đảng viên đóng vai khỉ con còn một cái lợi khác, đó là tiết kiệm được thời gian và tiền bạc cho cái khâu huấn luyện. Họ sẽ đóng rất tự nhiên, vô tư y như thật, giống như công việc hằng ngày họ vẫn làm.

30.03.2016

"Chiếc mũ 258" đủ size cho mọi người!

LS Manh Dang - Tin rằng thực hiện quyền tự do ngôn luận, một quyền hiến định, thì Anh Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh bị đưa ra tòa án xét xử theo điều 258 Bộ luật hình sự, đã nối tiếp theo chuỗi dài danh sách những công dân Việt phải chịu hình phạt theo tội danh này.

Quyền tự do ngôn luận là một phần của quyền tự do dân chủ được Hiến Pháp tu chính năm 2013 tái xác nhận tại điều 25 “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình”.

Theo đó, quyền tự do ngôn luận là biểu hiện sự tự do tư tưởng, tự do phát biểu quan điểm đã là một trong những chuẩn mực chung cho nhân loại kể từ năm 1948, thời điểm thông qua bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền mà Việt Nam đã là thành viên ký kết có nghĩa vụ tuân thủ.

Song song đó, điều 258 Bộ luật hình sự lại quy định như sau: “Tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân:

1. Người nào lợi dụng các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tín ngưỡng, tôn giáo, tự do hội họp, lập hội và các quyền tự do dân chủ khác xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân, thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm.

2. Phạm tội trong trường hợp nghiêm trọng thì bị phạt tù từ hai năm đến bảy năm.”.

Vậy, đâu là ranh giới giữa một bên là sự hành xử quyền tự do ngôn luận theo Hiến pháp và bên kia là tội hình sự lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước theo điều 258 Bộ luật hình sự?

Chắc chúng ta sẽ bất ngờ với câu trả lời ngay và luôn: Cơ quan an ninh nói ranh giới ấy ở đâu, thì nó ở đó!

Bằng chứng thực tế rằng sau khi bị truy tố, thì tất cả những bị cáo sau đó đều bị tòa án tuyên có tội! Chỉ ngoại trừ số ít những vụ bắt giữ về tội danh này mà không mang ra xét xử. 

Đồng thời, câu trả lời ngay và luôn đó cũng đã phản ảnh một sự thật đáng buồn mà giới luật sư ít muốn thừa nhận, đó là: Chưa có thân chủ nào bị truy tố với tội danh theo điều 258 mà được luật sư bào chữa thành công cả! Nói khác, chưa từng có luật sư nào thành công trong việc thuyết phục tòa án rằng hành xử của thân chủ mình vẫn nằm trong ranh giới an toàn, đó là thực hiện quyền tự do ngôn luận mà thôi!

Sự thật phũ phàng! Có buồn, nhưng không hề xấu hổ, không phải vì giới luật sư kém cỏi, mà vì ngành tư pháp xứ sở này vận hành theo cung cách như vậy!
Tội danh theo điều 258 là một tội danh mới và riêng có dành cho công dân Việt kể từ năm 1991, điều luật được khai sinh khi tu chính Bộ luật hình sự 1985.

Cùng với yêu cầu của công chúng đòi hỏi mở rộng tự do dân chủ ngày càng cao, thì trớ trêu thay, quy định về hình phạt của tội danh theo điều 258 cũng được nâng cao tương ứng, nguyên thủy từ năm 1991 khi điều luật mới được khai sinh, thì hình phạt cao nhất chỉ mới là “phạt tù đến ba năm” thì đến năm 1999, hình phạt cao nhất đã đạt quá gấp hai lần “phạt tù đến bảy năm”. Cho dù điều luật được tu chính trong bối cảnh đang có nhiều lời kêu gọi từ trong và ngoài nước yêu cầu hủy bỏ tội danh này!

Về phương diện học lý, điều luật 258 trong thực tế là điều luật không phù hợp với khoa học luật hình sự vì thừa yếu tố định tính mà thiếu hẳn yếu tố định lượng rõ ràng và cụ thể ! Yếu tố định lượng rõ ràng và cụ thể là cơ sở để điều luật được hiểu chính xác, chặt chẽ, đơn nghĩa, tránh khả năng hiểu đa nghĩa (hiểu sao cũng được, sẽ dẫn đến sự áp dụng tùy tiện điều luật).

Thiếu yếu tố định lượng rõ ràng, cụ thể được thể hiện qua các từ ngữ được dùng để hình thành điều luật như “Lợi dụng”, “Xâm phạm lợi ích” ! Đây là những từ ngữ chỉ sự “định tính” mơ hồ, không hàm chứa yếu tố “định lượng”. 

- Từ ngữ “Lợi dụng” : Thế nào là “hành xử quyền” hợp pháp và ở mức độ nào sẽ trở thành “lợi dụng quyền” vi phạm theo điều 258? 

- Từ ngữ “Xâm phạm lợi ích”: Lợi ích Nhà nước là gì? Phải chăng công dân phê bình hành vi bất xứng của chính quyền là xâm phạm lợi ích Nhà nước? Kể cả hành vi bất xứng đã là thực tế hiển nhiên?

Hiện nay, chưa từng có văn bản nào của cơ quan có thẩm quyền định nghĩa hay giải thích về nội hàm đầy đủ điều luật 258 này, đồng thời, do nội tại điều luật không có sự “định lượng” làm căn bản, cho nên, sự “định tính” của điều luật khó mà không dựa trên cơ sở đánh giá cảm tính của cơ quan điều tra!

Chưa kể, thiếu sự “định lượng” của điều luật, thì dựa trên cơ sở nào đánh giá mức độ vi phạm cũng như mức độ thiệt hại để quyết định mức hình phạt ? Trong khi sự giao động giữa mức hình phạt thấp nhất và mức cao nhất có sự chênh lệch rất lớn:

- Nhẹ nhất: Phạt cảnh cáo; 

- Nặng nhất : Phạt tù đến 7 năm;

Vô hình chung, điều 258 trở thành cái mũ hồ lô thần thông, có đủ size để cơ quan điều tra áp dụng trong mọi trường hợp mà họ cho là có sự “chống đối” chính quyền!

Mặc dù chưa có văn bản hướng dẫn thi hành điều luật 258 này, thế nhưng, điều đó vẫn không cản trở các cơ quan tiến hành tố tụng áp dụng để xét xử công dân Việt mà họ cho rằng đã vi phạm điều luật. Thế nhưng, so chiếu đối với vấn đề biểu tình chẳng hạn, dù đã được quy định là quyền hiến định, nhưng việc trì hoãn ra luật thực hiện thì lại được xem là cơ sở pháp lý để cản trở công dân thực hiện quyền biểu tình!?

Rõ ràng, tiêu chuẩn kép trong việc áp dụng pháp luật theo ý chí của chính quyền là “đặc sản” riêng có ở xứ sở này, hậu quả thiệt thòi cuối cùng vẫn chỉ là công dân Việt gánh chịu!!! 

Cùng với sự phát triển như vũ bão của công nghệ thông tin kéo theo sự ra đời các giải pháp thông tin, truyền thông đơn giản và phi truyền thống, mà trong đó, mỗi cá nhân đã có thể tự mình làm truyền thông hữu hiệu, phổ biến, loan truyền các quan điểm cá nhân của mình đến với cộng đồng một cách mạnh mẽ. Theo đó, thì ở xứ sở này, danh sách số lượng công dân Việt bị bắt giữ, bị xét xử vì “chiếc mũ 258” ngày càng được nối dài, họ từng là các nhà báo thuộc lề phải hay trái, các blogger, facebooker, thậm chí người khiếu kiện... đã phát biểu quan điểm của mình để góp ý, phản biện hay chỉ trích, phê phán hoặc đơn thuần là thông tin các chính sách của chính quyền, tạm kể như:
- Nguyễn Quang Lập, blogger;
- Lê Nguyễn Hương Trà, nhà báo, blogger;
- Trương Duy Nhất, nhà báo, blogger;
- Dao Pham Viet, Nhà văn, blogger; 
- Đinh Nhật Uy, facebooker;
- Hồng Lê Thọ, blogger;
- Nguyễn Văn Thông;
- Kim Quốc Hoa, Tổng biên tập báo Người cao tuổi;
- Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, blogger;
- Nguyễn Hữu Vinh (Anh Ba Sàm) và người cộng sự Nguyễn Thị Minh Thúy;
...

Cá biệt, có cả trường hợp ông Đinh Tất Thắng, là người khiếu kiện ở Thanh Hóa đã hai lần bị tòa án xét xử cùng tội danh 258 vì đã bị cho rằng có hành vi gửi đơn, thư tố cáo vu khống, lăng mạ, xúc phạm danh dự, nhân phẩm, uy tín cá nhân của nhiều lãnh đạo trong tỉnh Thanh Hóa và Trung ương...

Quan điểm quốc tế liên quan đến điều luật 258 Bộ luật hình sự Việt Nam thể hiện tiêu biểu qua đánh giá của Tiến sĩ Heiner Bielefeldt, Báo cáo viên đặc biệt của Liên Hiệp Quốc. Ông cho rằng điều luật 258 quá mơ hồ, dễ bị lạm dụng để bắt bớ những người có chính kiến trong xã hội và “cần phải được bãi bỏ hoặc sửa đổi”. Quan điểm này được ông nhấn mạnh trong báo cáo gửi Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc ngày 30/1/2015. Là báo cáo viên đặc biệt về tự do tôn giáo, tín ngưỡng, ông Heiner Bielefeldt đã có chuyến làm việc tại Việt Nam hồi tháng 7/2014 để trực tiếp điều tra về tình hình nhân quyền. 

Tham khảo thêm luật pháp ở các quốc gia dân chủ, có lẽ không cần phải trình bày nhiều lời, chỉ với việc công chúng ở đó cảm thấy hết sức bình thường khi thưởng thức bức biếm họa (dưới đây), trong đó, hoàng gia Anh và chính phủ Anh gồm Nữ Hoàng Elizabeth II cùng thủ tướng của họ đang cúi rạp mình để làm nấc thang cho Tập Cận Bình bước lên máy bay thì đã đủ rõ về nền dân chủ của họ.

Tranh biếm họa báo Times of London ngày 23-10-2015

Theo đó, với tình hình hiện nay, có lẽ những ai đã từng hành xử quyền hiến định tự do ngôn luận của mình để chia sẻ những quan điểm, góp ý, phản biện, chỉ trích, phê phán hay đơn thuần là thông tin các hành vi hoặc chính sách của chính quyền một cách công khai mà mình tin rằng bất xứng, đều có thể đã nằm trong tầm ngắm của cơ quan an ninh Nhà nước, là những “khách hàng” mặc nhiên của “chiếc mũ 258”, việc cơ quan an ninh “cất vó” chỉ còn là vấn đề thời gian!

Mặt khác, việc càng nhiều công dân bị đội “chiếc mũ 258” trong chừng mực nào đó, lại là một tín hiệu lạc quan. Rõ ràng, việc tu chính điều luật để tăng nặng hình phạt không hề làm thuyên giảm việc công dân ý thức hành xử quyền tự do ngôn luận của mình, cho dù, họ hoàn toàn biết rõ hậu quả có thể xảy ra khi biểu lộ quan điểm của mình một cách công khai như một niềm tin vào sự thật, và chỉ có sự thật cùng với sự chấp nhận sự thật mới có thể cứu vãn được những giá trị đang phôi pha dần trên xứ sở này.

Hoặc họ tin vào phẩm chất của chính mình để công nhiên hành xử quyền tự do hiến định, hoặc họ tự mình khước từ quyền tự do chính đáng như là một sự lựa chọn. 

Người từng mang về niềm vinh dự lớn lao cho xứ sở khi đoạt giải Fields danh tiếng thế giới, toán học gia Ngô Bảo Châu từng minh định sự lựa chọn của mình: “bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do”.


Ngục đen

Dr. Tristan Nguyen (Danlambao) - Ngục Đen khác với Ngục Đỏ. Trong khi Ngục Đỏ là một hệ thống chính thức được công nhận là nhà tù từ tiểu hình tới đại hình và cực hình của chế độ vô nhân đạo độc tài Trung Cộng, thì Ngục Đen là một hệ thống nhà tù gồm các phòng giam giữ người bất hợp pháp được các lực lượng an ninh Trung Cộng kín đáo xây dựng lên không chính thức được công nhận ở khắp nơi trên Hoa Lục trong thời gian hai chục năm qua. Tuy là một hệ thống nhà tù không chính thức, nhưng những Ngục Đen này cũng đã đạt được một danh hiệu lừng lẫy là “Thềm Địa Ngục-Alleyway In Hell”.

Các lực lượng an ninh Trung Cộng đã sử dụng hệ thống Ngục Đen này ở địa phương để bắt cóc rồi giam giữ nhiều người dân Trung Quốc đi khiếu nại thưa kiện các cấp cầm quyền Trung Cộng địa phương đã xâm phạm quyền lợi của người dân. Những người dân Trung Quốc khiếu kiện này đã bị bắt giam giữ ở những Ngục Đen không thời hạn không xét xử vì hệ thống Ngục Đen này không do nhà nước Trung Cộng chính thức tạo ra, không có tư cách pháp lý và những người làm việc trong hệ thống Ngục Đen không bao giờ xác nhận mình là nhân viên hợp đồng hay biên chế nhà nước. Họ ngụy trang làm việc ở những Ngục Đen như thể họ là những tên du đãng đầu trộm đuôi cướp bắt người tống tiền. Bởi vì đã có rất nhiều người dân Trung Quốc địa phương đi khiếu kiện lên tới các cấp cầm quyền Trung Cộng trung ương, nên ở khắp Thủ Đô Bắc Kinh đã xuất hiện ra nhiều phòng giam của hệ thống Ngục Đen được dùng để kín đáo giam giữ những người dân khiếu kiện đã tới thủ đô.

Các lực lượng an ninh Trung Cộng đã lạm dụng Luật Thủ Tục Hình Sự/Criminal Procedure Law để bắt những người bị tình nghi là kẻ khủng bố, kẻ xâm phạm an ninh quốc gia rồi giam giữ họ ở riêng những địa điểm bí mật trong một thời gian lâu đến sáu tháng mà thân nhân của họ không được thông báo để thăm nuôi. Những người dân Trung Quốc đi khiếu kiện những người cầm quyền Trung Cộng các cấp địa phương đã không may bị rơi vào tình cảnh bị bắt giữ và bị ngược đãi như những kẻ khủng bố xâm phạm an ninh ở Hoa Lục.

Trong thời gian qua những phòng giam của hệ thống Ngục Đen này cũng được dùng để giam giữ trái phép nhiều người Trung Quốc hoạt động dân chủ nhân quyền. Đảng Trung Cộng và những người cầm quyền Hoa Lục luôn nhanh mồm chối cãi rằng không bao giờ có cái hệ thống Ngục Đen ở Bắc Kinh hoặc ở các nơi khác trên Hoa Lục. Trong thực tế những phòng giam của hệ thống Ngục Đen này đã được ngụy trang dưới hình thức của những phòng trọ khách sạn quốc doanh, những phòng bệnh xá công quản điều trị bệnh tâm thần, những phòng ở chung cư của nhà nước.

Những người cầm quyền các cấp Trung Cộng đã kín đáo áp dụng biện pháp Ngục Đen để đối phó với những người dân Trung Quốc khiếu kiện ở khắp nơi trong Hoa Lục nhắm mục đích giải quyết những tranh chấp quyền lợi giữa người dân với người cầm quyền Trung Cộng địa phương. Những người cầm quyền Trung Cộng địa phương đã dùng lực lượng công an tạo ra cái hệ thống Ngục Đen để trấn áp những người dân Trung Quốc khiếu kiện và để chắc chắn rằng người khiến kiện phải bị bắt giữ một thời gian nhiều ngày tháng không được liên lạc với thân nhân hoặc người quen, bị tịch thu giấy tờ cá nhân tùy thân và cái điện thoại di động, bị trừng phạt bằng nhiều cách thức như là bị đe dọa khủng bố tinh thần, bị đánh đập hành hạ thân thể, bị bỏ đói khát, bị xâm phạm tình dục; để rồi sau đó người đi khiếu kiện với tâm trạng lo sợ bị bắt buộc trở về nhà bỏ ý định khiếu kiện.

Như thế là những người cầm quyền Trung Cộng địa phương được bình an vô sự tỏ ra công việc quản lý ở địa phương được tốt vì không có những biến động trong dân chúng. Như thế hệ thống Ngục Đen rõ ràng là một giải pháp có hiệu quả dùng để bảo vệ những người cầm quyền Trung Cộng ở các cấp địa phương khỏi phải bị tranh chấp rắc rối với người dân Trung Quốc khiếu kiện và tình hình an ninh xã hội ở địa phương nhờ đó mà được ổn định. Trong thực tế những nhà tù của hệ thống Ngục Đen cũng đã được sử dụng để làm câm miệng những người dân Trung Quốc hoạt động dân chủ nhân quyền lên tiếng phản đối những người cầm quyền Trung Cộng với những chính sách không hợp lòng dân. 

Nếu tình hình an ninh xã hội ở địa phương được ổn định thì những người cầm quyền Trung Cộng ở trung ương càng ưa thích và càng ủng hộ cái giải pháp Ngục Đen đã đang được áp dụng kín đáo ở khắp Hoa Lục nhất là ở ngay tại Thủ Đô Bắc Kinh. Trong thực tế những nhà tù của hệ thống Ngục Đen đích thực là cái “Thềm Địa Ngục” song song với cái hệ thống Ngục Đỏ của Địa Ngục Cộng Sản Hoa Lục, nhưng Bộ Ngoại Giao Trung Cộng đã luôn luôn chối cãi và cho tới tháng Ba năm 2012 vừa qua vẫn còn khăng khăng chối cãi rằng không bao giờ có cái hệ thống Ngục Đen hắc ám như thế ở trong Hoa Lục.

Tuy nhiên, vào ngày 7/2/2013 tại Thủ Đô Bắc Kinh một tòa án Trung Cộng ở Bắc Kinh lần đầu tiên kết án 10 tên tội phạm can tội bắt cóc và giam giữ người dân một cách bất hợp pháp ở những phòng giam của hệ thống Ngục Đen. Có một điểm nổi bật rất châm biếm và hài hước chua cay là tất cả 10 tên tội phạm Cai Ngục Đen này đều là nông dân, một thành phần xã hội cốt lõi của đảng Trung Cộng, và tất cả 10 tên này đều xuất xứ từ Trung Bộ Hoa Lục. Như thế là lần đầu tiên một Tòa Án Trung Cộng ở Bắc Kinh xác nhận rằng có một cái hệ thống Ngục Đen gây tội ác trong Hoa Lục và Thủ Đô Bắc Kinh, và như thế là Bộ Ngoại Giao Trung Cộng từ bấy lâu nay đã đang nói láo để che đậy tội ác của những người làm việc trong hệ thống Ngục Đen có mục đích bảo vệ những người cầm quyền Trung Cộng các cấp ở địa phương và có lẽ ở cả cấp trung ương.

Từ trước tới nay mọi người đều biết ở Hoa Lục người dân Trung Quốc bị cai trị bởi đảng Trung Cộng với ba ngành hành pháp, lập pháp, tư pháp chỉ để có hình thức màu mè hoa-lá-cành cho đẹp mắt, trong khi thực chất chỉ là một chịu sự thống trị của một đảng Trung Cộng. Như vậy cái hệ thống Ngục Đen cũng chỉ là một trong những biện pháp được sử dụng để bảo vệ đảng Trung Cộng trong hai chục năm nay có công chứ không có tội, cho nên những kẻ cấp dưới thừa hành công tác bắt người giam giữ trái phép thì bị cho ra tòa án xét xử nghỉ việc hưu trí, còn những người cầm quyền chủ trương ra lệnh bắt người thì được khen thưởng vì thực hiện tốt công tác giữ dược xã hội địa phương ổn định. 

Bây giờ cần phải giải tán hệ thống Ngục Đen để gom lại thống nhất với hệ thống Ngục Đỏ cho được cái chính danh của cái chế độ lao tù cộng sản trong một cái Địa Ngục Đỏ Hoa Lục rộng lớn. Hơn nữa, đảng Trung Cộng cũng cần phải phô trương ra thế giới bên ngoài là cái Địa Ngục Đỏ Hoa Lục đã đang cải tiến mọi mặt kể cả cái chế độ lao tù Ngục Đen không chính thức của nó phải trở nên hiện đại hơn. 

Địa Ngục Đỏ Hoa Lục đã đang hiện đại hóa với tên lửa-vệ tinh-đường ray cao tốc-máy bay tàng hình-tàu chiến sân bay, thì đảng Trung Cộng cũng cần phải hiện đại hoá cái guồng máy pháp lý với cả hai hệ thống Ngục Đen và Ngục Đỏ được gom chung lại làm thành cái Thềm Địa Ngục-Alleyway In Hell của Hoa Lục./.

San Francisco, 16/2/2013